Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp.Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích.Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi.Nếu không bình tĩnh, tự chủ được thì nó sẽ khiến ta làm những việc ngớ ngẩn và tai hại vô cùng.Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?!Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó!Đồng hồ gõ 12 tiếng.Ngừng lại một vài giây, Herb cúi đầu mềm mỏng: Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng em.