Có thể bạn còn cảm thấy một sự hụt hẫng, rằng: “Nếu không còn những thứ này…thì tôi là ai?”.Là nhận thức rằng bạn không phải là những khổ đau này, và nhận rõ chân tướng của nó.Hay nói đúng hơn, là tựa sách đã đến từ một nơi rất Tĩnh Lặng ở bên trong mà chắc chắn không phải là bằng suy tư của tôi.Một cái gì đó như là tinh tuý, linh hồn của vật ấy sẽ truyền sang bạn.Đời sống chưa bao giờ không là Phút Giây này.Khi bạn nhìn vào một thân cây hay một con người, từ sự tĩnh lặng ở trong bạn, thì ai đang nhìn vậy? Có mộtcái gì đó, sâu hơn là con người của bạn, đang nhìn.Khi nào bạn hoàn toàn có mặt với bất kỳ một người nào mà bạn tiếp xúc, bạn sẽ loại trừ tấm căn cước của khái niệm mà bạn dã tạo ra cho người đó - tức là những suy diễn của bạn về bản chất của họ và những gì người đó đã làm trong quá khứ - và từ đó bạn có khả năng giao tiếp với người đó mà không bị sự chi phối của tâm thức tự ngã của sự hãi hay mong cầu ở trong bạn.Chỉ cần một giây phút bạn để tâm đến người đó là đủ.Lý trí của bạn rất sợ hãi khi phải đối diện với một điều gì nó không biết.Ngôn từ chỉ là những tấm bảng chỉ đường, không hơn không kém.
