Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Mong ông chỉ nói những điều cần nói.Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.
