Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.Lải nhải cũng là chơi.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
