Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.Lần sau không thế nữa nhé.Không biết thì khó trách.