Khi bắt được y rồi, viên giám đốc công an tuyên bố: "Nó vào hạng tội nhân nguy hiểm nhất.Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm.Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình.Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Đây, bức thư đó đây: "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac.Chê một đứa nhỏ, một đức lang quân hay một người làm công rằng họ đần độn, không có một chút tài năng gì, rằng họ "đầy bị thịt", "đoảng vị", chẳng được việc gì, không hiểu chút chi hết, tức là diệt hết ý muốn tự cải của họ đi.- Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi.Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó.Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay.Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".
