Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong.Cảm thấy khát, Nott bèn đi theo âm thanh của nước.Giờ thì điều kiện đất đai đã khác rồi.Chẳng còn gì để nói, Nott chậm chạp leo xuống núi.Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua.- Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa.Làm sao ta có thể tìm được một cái cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó.- Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi.Chàng chỉ cảm thấy như vậy là đúng.- Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết.