Hãy để thiên nhiên dạy cho ta thế nào là tĩnh lặng.Là nhận thức rằng bạn không phải là những khổ đau này, và nhận rõ chân tướng của nó.Bất kỳ khi nào bạn chấp nhận một cách sâu sắc mỗi giây phút như bản chất của nó - bất kể hình thức phút giây ấy đang biểu hiện là gì - bạn sẽ có được trạng thái lặng yên, bạn có được sự an tịnh.Đó chính là sự vĩnh cửu, thường còn ở trong bạn – và đó là thứ duy nhất mà bạn không bao giờ có thể đánh mất được.Đó chỉ là áp suất của một sự căng thẳng quá mức hoặc của một năng lượng mạnh mẽ mà bạn cảm tháy ở đâu đó trong cơ thể bạn.Chúng ta cần đến thiên nhiên không những để sống còn mà chúng ta còn cần đến thiên nhiên để giúp ta tìm về nhà, về với nguồn cội, quê hương của mình, thoát ra khỏi ngục tù của chính trí năng tạo ra ở trong mình.Và trong tình trạng djdó, bạn sẽ không tạo nên một nhân cách nào cho người đó cả.Chỉ cần tập nhìn và lắng nghe.Hãy để cho nhận thức của bạn đậu lên trên vật thể đó – như một cánh bướm.Vì có sự điều khiển của một sự thông thái rộng hớn trí óc của con người.
