- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Chúng tôi mò mãi không thấy.Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.Ta thấy đã đủ ớn rồi.Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
