Ngày hôm nay tôi sung sướng.Chương trình của ông là viết mỗi ngày năm trang.Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.Mới đầu tôi cho người ở gái thôi và tự làm hết việc trong nhà cho khỏi ngồi không.Ông lại kể những khó khăn của ông để truyền cho những đứa con trai và con gái da đen một nền học vấn sơ thiểu, để làm cho chúng sau này trở thành những nông dân, những người thợ máy, những người bếp, những người nội trợ tốt.Lúc đó vì chiến tranh, dầu xăng bị hạn chế gắt và người ta chỉ giao cho chúng tôi vừa đủ số xăng để phân phát cho khách hàng thôi.Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa.Tại sao bà không bắt trước bà ấy, nếu bà có cảm tưởng đã lấy phải một ông chồng độc tài, tàn bạo? Có thể bà sẽ nhận thấy những "đức tính" của ông và sự tự nhủ rằng: "Chồng mình thế mà khá đáo để".Đó là một sức mạnh có thiệt như sức hút của trái đất."Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.
