Từ hai năm, tôi làm chủ một ngôi nhà hàng tạp hoá nhỏ, nhưng sự buôn bán không được phát đạt.Vậy chắc viên kiến trúc sư ấy rất thích được phỏng vấn."Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu".Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra.Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục".Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật.Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy".Mười phần chắc chìm hết năm.Hoàn toàn là thuyết pháp.Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì?
