Như những lúc tôi không cần em.Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Trẻ con hay người lớn.
