Ta không phải là tên sát nhân.Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Nhưng không phải sở thích.Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
