Còn gia đình thì bực tức với cả hai cô.Với cô việc vẽ tranh là một cách tự thể hiện và khẳng định mình.Bạn có thể bận bịu với công viejc hay chú tâm tới một điều nào đó trong một giai đoạn của cuộc sống, nhưng sau cùng bạn sẽ luôn thức tỉnh bởi những khát vọng, ước mơ từng có trong tiềm thức, hay đôi khi ngay từ thủa thiếu thời.Bạn có thể đi thăm những người bị nạn có hoàn cảnh khó khăn không quen biết hay những em bé bất hạnh trong trường khuyết tật… Làm như vậy một cách thực lòng không chỉ là giúp đỡ người khác, mà còn giúp cho chính bạn - như người xưa từng nói "khi cho đi - nghĩa là chúng ta đang nhận lại".Chìa khoá để luôn cảm thấy hài lòng với cuộc sống không phải là việc lặp lại những gì người khác có.Khi buồn, hãy cố gắng tập trung suy nghĩ đến những công việc cụ thể mà mình thích.Cô luôn nói rằng - cả những người ra đi cũng như kẻ ở lại nên nhớ, "xa mặt" không có nghĩa là "cách lòng".Chẳng lẽ vì vậy những người có gia đình đều hạnh phúc và những người độc thân đều bất hạnh.Thật buồn cười là trẻ thơ lại biết rõ chúng muốn gì và làm gì để có được những thứ chúng muốn.Người cố hữu, bi quan tìm kiếm những gì thuộc về ngày hôm qua, người muốn thanh thản tìm sự bình an trong tĩnh lặng hiện tại còn người hạnh phúc dám hành động hôm nay và dám tin ở ngày mai.