Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Tôi cũng có dự định ấy.Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Bác nói chuyện với cháu.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.Bây giờ bác đang trăm mối lo.Và như thế, em hiện hữu.