Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi.Nếu bạn không ngủ được thì bắt chước ông Samuel Untermeyer: ngồi dậy đọc sách hoặc làm việc cho tới khi buồn ngủ.Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già".Tôi biết sự đó hợp lý, nhưng chính tôi đã bao giờ có đủ can đảm và lương tri để xử sự như vậy chưa? Muốn rả lời câu hỏi này, xin bạn nghe câu chuyện đã xảy ra cho tôi cách đây nhiều năm.Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài.Và sự ấy vô cùng quan trọng đối với tôi.Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.Tôi nhận thấy trước kia tôi đã khùng.sao màu mờ, loé thế này? Ông không còn trông rõ hình thêu trên thảm nữa.