Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Tôi rất hay chảy nước mắt.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.Tớ không biết và tớ cũng biết.Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Cũng chẳng nhớ được nhiều.