Còn những kẻ khác? Mặc xác họ!".Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.Chúng ta nên thành thực: Có thể rằng tôi không giúp bạn tẩy được 50% nỗi lo lắng về công việc làm ăn của bạn.Đó chính là ý kiến của nhà chuyên môn.Chắc chắn là tôi đã chết điếng.Tôi phải giặt ủi thuê cho hàng xóm và mua quần áo cũ về sửa lại cho các cháu bận.Dường như vô lý đấy.Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong.Thế rồi trừ tám giờ ngủ ra, ngày cũng như đêm, không bao giờ tôi nằm ở giường nữa.Khi thang ngừng ở một từng nọ, ông xin tôi tránh lối cho ông đẩy ghế ra: "Xin lỗi ông, tôi làm phiền ông quá".
