Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.Xung quanh là người.Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.Làm thế nào để ngừng viết.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.