Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Bạn xanh xao và mệt nhọc.Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Và thưa bạn, có lẽ bạn là một thư kí công ty địa ốc, bạn ghét nghệ thuật, muốn bồi dưỡng tâm hồn bất diệt mà không thể yêu công việc thư ký của bạn được vì nó đáng chán lắm?Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi.Nếu bạn nghĩ rằng có thể bỏ ra bảy giờ rưỡi mỗi tuần để gắng sức một cách đều đều và nghiêm trang mà vẫn giữ được lối sống cũ thì bạn làm đấy.Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được.Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay.Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.