Chợt phía sau có một bóng người bước đến.M, quá trễ cho một bữa ăn sáng, nhưng nghĩ thôi kệ có còn hơn không, tôi quyết định lếch cái thây "thừa xương thiếu thịt" của mình vào quán bò kho quen thuộc gần nhà.Bà cầm chiếc tô sạch sẽ trên bàn chậm rãi bước ra quầy đưa cho bà chủ rồi cúi đầu như một lời cảm tạ rồi bước đi, một hành động mà hầu như không một người khách nào làm.Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao.Kỳ lạ ở chỗ nó khác hẳn những lần hẹn hò trước đây, không dạo phố, không vui đùa, không âu yếm và… không nói dù chỉ một lời.Mùi thơm của ổ bánh vừa chín tới làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai mẹ con.nhẹ nhàng và thật dễ chịu.Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được.Sao lại vậy chứ, tại sao?!Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.
