- Bậy nào! Không phải tôi đang túng thiếu hay thua bạc gì cả.– Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý.Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ.- Thỉnh thoảng có như vậy! – Arkad nói.Nhưng cái xác không hồn của anh ta nhắc ông nhớ đến một kết quả thảm hại.Ngay ngày hôm nay, tôi phải đến thăm mẹ tôi đang ốm nặng, và chẳng có đứa nô lệ tin cậy nào để làm việc đó.Tôi mua dê, cừu rồi xẻ thịt đem ra chợ bán, còn da thì bán cho những người làm giày dép.- Anh hãy ngồi lại dùng bữa với tôi nhé, anh Rodan! – Mathon nói tiếp – Anh sẽ là khách mời của tôi chiều nay.– Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ?- Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua.