Thế này thì khó chịu thật.Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc.Nhiều người tối nào cũng ngồi rồi vì họ nghĩ rằng nếu không ngồi rồi thì chỉ có cách là học văn chương, mà chẳng may họ lại không thích văn chương.Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn.Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác.Chúng ta ngỡ hành động theo lý trí, trong thực tế lại hành động theo tình cảm nhiều hơn.Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).- Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?