Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Mẹ thì độ này da sạm đi.Một số người trong số họ cũng biết.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
