Đây là một câu chuyện cười mang tầm vóc vũ trụ.Sự khao khát của chúng ta được chấp nhận chỉ bởi vì chúng ta quá mạnh đến nỗi mà đôi khi chúng ta lập kế hoạch cho nhu cầu của mình về tình yêu và áp đặt nó đối với người khác và thờ ơ với sự thật rằng nó có thể không được đáp lại.Cái tôi đã học được là không có con đường nào đi vòng quanh sự thương đau; bạn chỉ có thể đi xuyên qua nó.Chúng ta cũng không tỏ ra tôn trọng họ.Chắc chắn rằng không thể có sự an ủi trong lời nói, tôi đã nhận thức ra rằng lời nói, của tôi hay là của những người khác, là tất cả những gì tôi đóng khung kinh nghiệm của chính mình, trước tiên với nỗi tuyệt vọng và cuối cùng là một niềm tin mong manh rằng cuộc sống của tôi vẫn còn ý nghĩa.Giờ đây, nơi đồn trú lớn nhất ở Long Bình đang được biến thành khu công nghiệp.Mọi người ít bị mắc kẹt trong những mối quan hệ mà họ không hài lòng.Nó tồn tại với tư cách là liệu pháp hàn gắn những thương tổn trong tâm hồn của chúng ta, một sự kết hợp đẹp đẽ giữa tình yêu và sự công bằng.Hài hước cũng còn là một dạng của niềm chia sẻ một bài tập giữa các cá nhân với nhau.Tôi không chắc là tôi có thể làm được như bạn!».
